Vietnam Fishing Passion

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Cá Cát Bà

Trời không nắng cũng không gió, không khí có vẻ hơi ngột ngạt, cái nóng oi ả và thời tiết nóng ẩm làm cho nó cảm thấy dính nháp, khó chịu, cái khí hậu mà mười mấy năm về trước nó đã từng quen thuộc mà lúc này sao thấy một chút lạ lẫm. Quê hương mình đã đổi thay rất nhiều sau hơn mười năm xa cách, cả về cảnh vật lẫn con người, chỉ có cái hương vị đồng quê hình như vẫn như vậy, mùi lúa non vẫn thoang thoảng trong gió kéo nó về với bao kỉ niệm thuở xưa.

Để được ngắm nhìn từng mảnh đất quê hương, từng ngọn núi, từng cánh rừng, từng dòng sông..., để được hòa mình vào với những con người lam lũ, với dân chợ búa, cánh lái xe, dân buôn thúng bán mẹt..., nó đã chọn cách di chuyển bằng phương tiện rẻ tiền nhất. "Xe chợ" thời nay có vẻ cũng khác xưa khi mà công nghệ thông tin đã tràn ngập, thay vì người ta phải đứng đón xe từ rất sớm, thì bây giờ gọi điện cho tài phụ xem xe đến đâu rồi, trải nghiệm đi "xe chợ" cũng để lại trong nó một kí ức đáng để nhớ tới... vài ngày.

Vừa mới thấy bóng dáng chiếc xe tờ mờ trong sương sớm đang rầm rầm lao tới, không cần bến bãi, cũng chẳng chờ cho xe dừng hẳn, lẫn trong khói bụi mịt mù cùng tiếng động cơ inh ỏi là tiếng anh tài phụ hô lớn: "Cát Bà đê.ê ê...!", "Cát Bà đê.ê ê...!", cũng như vài người khác, nó nhanh nhảu bước lên để xe tiếp tục hành trình, trên xe lúc này chỉ có lưa thưa hành khách, có lẽ vì còn quá sớm lên mọi người đều trong tư thế ngủ gật, nằm ngả nghiêng, đầu lắc lư như con lật đật do thành ghế không đủ cao, chạy được vài cây số thì xe lại dừng ở một địa điểm tương tự để trở thêm hàng và khách, mỗi khi cánh tài phụ đi bốc hàng lên lóc xe thì anh tài xế lại ngả lưng, gác hai chân qua khỏi vô lăng lên cửa kính, hai tay vòng qua đầu cho thoải mái, hình như mắt cũng hơi lim dim như đang tận hưởng bầu không khí buổi sáng sớm cùng mùi lợn, mùi gà, mùi rau, củ, quả... tổng hợp, hòa quyện tạo thành một thứ mùi không mấy "ấn tượng" nhưng... rất quê.


Giữa đường lừng lững ô tô
Bốn bề xe máy lô nhô vòng tròn
Vậy mà tài xế vẫn còn
Rồ ga lao thẳng đường mòn mới kinh


(Thảo nào trên xe thấy cả bát hương to đùng)

Đang bon bon qua một quãng đường khá dài, xe lúc này dường như đã trật hành khách, lợn, gà và nhiều thứ lỉnh kỉnh, bỗng dừng lại chặn ngay lối ra vào của một ngã ba, vài chiếc xe máy trở hàng nặng nề, cồng kềnh phải vòng qua trước hoặc sau mà đi, vài cửa hàng ven đường mở sớm đang quét dọn, cánh tài xế cùng tài phụ... biến mất không một lời giải thích. Chỉ có mình nó là có vẻ quay trước quay sau xem đang xảy ra chuyện gì, thấy mọi người xung quanh vẫn ngồi yên cười nói như đã quen với "hiện tượng" này và coi đó là điều... bình thường như đường nông thôn. Nó kiên trì chờ thêm khoảng 20 phút thì thấy cánh nhà xe quay lại, mặt mũi ai nấy đã hồng hào hơn trước, miệng mỗi người còn ngậm một cái tăm ngọ nguậy trước miệng như con sâu đo, có lẽ do còn quyến luyến bữa sáng ngon miệng nên cố mút que tăm để gỡ lốt hương vị cuối cùng rồi dùng lưỡi đẩy qua đẩy lại chưa muốn nhổ nó ra.

Xe lại tiếp tục chuyển bánh, nghiêng ngả qua những cung đường ngoằn ngoèo đèo dốc và lởm chởm lồi lõm những "lỗ châu mai". Đang ném tầm mắt ra biển khơi và thả hồn vào từng mỏm núi, bỗng một người trong xe thốt lên: "Ai đổ cái gì ra đây thế này? Vừa thối vừa khắm quá!", mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, anh này vừa đứng dậy vừa chỉ tay xuống sàn xe, một thứ chất lỏng đen sền sệt đang chảy tràn lênh láng, lúc này mọi người mới ngửi thấy cái mùi đặc biệt đó, nó xổng lên gay gắt, át hẳn thứ mùi lợn, gà... mà mọi người đã... ngửi nhiều thành quen mũi. Mấy anh tài phụ lách đám đông tiến vào, một người cúi rạp hẳn xuống gầm ghế xem "nguồn nước" chảy ra từ đâu, rồi với tay lôi ra hai cái can to đùng bị tuột nắp.

- Cái này của ai đây?
- Của em đấy! Người phụ nữ che khăn nửa mặt ngồi gần đó lên tiếng.
- Sao không để vào gầm hàng mà để ở đây? Vứt mẹ nó xuống đường đi!

Vừa nói, anh này vừa truyền tay cho người tài phụ phía ngoài.

- Ôi! Em xin các anh! Đó là đồ người ta gửi em cầm hộ!
- Vứt đi rồi! Vô ý thức thì phải chịu!

Người phụ nữ đành ngồi im cùng những tiếng xì xèo của những người trên xe, anh tài phụ đi lấy bình nước lọc vừa mua 10 nghìn ở bến phà, đổ xuống sàn xe để rửa, không khí trở lại lúc ban đầu.

"Bến cuối cùng rồi, mọi người xuống xe!", cùng theo dòng người, chị ban nãy cũng xuống theo thì anh tài phụ gọi lại: "Hai cái can của chị đây, lần sau rút kinh nghiệm nhé, sống phải vì mọi người chút". Anh nói thẳng.

Cổng chợ Cát Bà nhốn nháo người qua lại, vẫn cái hương vị mằn mặn, tanh nồng chẳng khác xưa tí nào, vẫn vài ngọn núi cao chót vót mà chỉ có ngày trời quang mây tạnh mới nhìn thấy đỉnh mặc dù những thay đổi nơi đây không thể kể ra hết.

Tôi đã về đây Cát Bà ơi!
Bao năm phiêu bạt mấy phương trời
Hôm nay tôi lại về nơi ấy
Lặng đứng nhìn tôi núi mỉm cười

Bờ cát nằm im quay mặt đi
Dường như xúc động chẳng nói gì
Gió mừng khôn xiết đùa hoa lá
Biển hát bài ca sóng thầm thì

Mặt trời vẫn mọc ở đằng đông
Chiều buông sắc tím nhuốm mây hồng
Mây buồn nên tím màu tê tái
Đã bấy năm trời nhớ tôi không?

Rặng dừa thẳng tắp đứng chào tôi
Lá vẫy đung đưa muốn gọi mời
Cát Cò mở rộng đường đi mới
Cát mềm ve vuốt gót chân tôi

Thuyền bè tấp lập cứ vào ra
Thấy tôi như trẻ sắp được quà
Đảo Ngọc bừng lên trong nắng mới
Mừng đón chào tôi trở về nhà.


[​IMG]

[​IMG]

[​IMG]

Như đã hẹn, tôi và anh lần đầu tiên gặp mặt giữa nơi mênh mông sóng nước, nghìn trùng non xanh, nơi Thiên đường của dân câu để chúng tôi cùng thỏa niềm đam mê, bắt tay anh qua lớp găng dày vẫn "thơm" mùi thính xả và tôm chết, tay nắm chặt tay cho "hương" đừng bay đi, không biết có phải trong hoàn cảnh này mà tôi đánh giá "dung nhan" anh có vẻ khá hơn nhiều so với trí tưởng tượng trước đó:

"Lông chuột tóc ấy tránh vào đâu
Nhẵn nhụi mặc dù đấng mày râu
Da ngăm mũi đỏ mày sâu róm
Trán hói, môi chì, mặt trái dâu

Tướng này thường chỉ thích đi câu
Chém gió thì ác, cứa thì sâu
Ẩm thực thì món gì cũng biết
Theo kiếp giời đày hưởng phúc lâu"

Cũng như phần lớn những lần gặp bạn câu, anh em hồ hởi như thân từ lâu lắm, quả là "dân câu" thực sự khác "dân thường".

Còn bỡ ngỡ vì tiếp cận môn chơi mới, anh bảo cầm cần của anh để thử cảm giác, anh hướng dẫn, anh xả mồi, anh móc tôm, anh thả cần câu,... anh bảo giật! Em chỉ ngồi dòng, cái cảm giác mà anh đã đi bao đường xa đến đây để kiếm tìm thì giờ anh nhường lại, anh muốn tạo niềm vui và "gây nghiện" cho lính mới, cũng như tôi khi dẫn bạn mới đi câu, tôi thực sự thấy tự hào vì "dân câu", vì tấm lòng của dân câu.

[​IMG]

Biển sâu xanh ngắt nghìn trùng
Thuyền câu nhỏ bé vẫy vùng khơi xa
Núi cao sừng sững nguy nga
Gió dồn sóng nước từ xa vỗ bờ

Nơi đây đẹp đến thẫn thờ
Đời người nào có đợi chờ chi hơn
Vui cùng thủy, thú cùng sơn
Buông cần câu cá xóa cơn muộn phiền.


[​IMG]

[​IMG]

[​IMG]

[​IMG]

[​IMG]

[​IMG]

P/s. Cho em gửi lời cảm ơn thật nhiều đến tất cả anh em trong nhóm ISO, những người đã mang lại cho em một trải nghiệm về môn câu thực sự tuyệt vời, hẹn các anh mùa sau, em sẽ có đủ đồ.

Thân/Doanh.
Trích nguồn  Câu lạc bộ câu cá 4so9

0 nhận xét:

Đăng nhận xét