Vietnam Fishing Passion

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Trắm Cỏ...


Khởi mùa rê mưa rơi tầm tã, thèm lắm cũng cố ra hồ chém vài đường, chả thấy em tắc-kè-hoa nào lao đến táp. Quái thật! Gần hai tuần lễ nay ít thời gian đi câu mà mỗi lần ra sông...


hồ đều để lại răng...Nhìn hơn chục con cá trắng chết nổi lềnh bềnh, quay sang hỏi mấy lão chuyên câu tắc-kè-hoa...
- Được mấy thằng rồi?
- Ngồi cả ngày mưa ướt đẫm áo vẫn chưa...!
Chán! Đảo vòng ra về, gặp vài ma chép mới, nhìn đồ chơi nó mà thèm sứt môi, hỏi han tí, mới biết là dân chơi thứ thiệt, những chiếc cần tay dài 13 mét, 14 mét rưỡi...
- Mưa gió thế này va được mấy em rồi!
- Được 4 xẩy 1
- Hàng khủng ko?
- Hôm nay chửa đụng em nào trên 10 cân.
- Bye!
Mưa to tiến vội ra xe...
- Salut Hiep!
- Nhìn xa ko nhận ra...Được gì không?
- Sáu em lên bờ...
- Thế ư! Mưa to quá hẹn gặp lại nhé!
- Nhớ lần sau lôi cần dài ra chơi...
- OK! Chạy trước đây!
Chiều nay mưa tạnh có vài tia nắng vội vàng ra hồ kiếm vài con cá trắng làm mồi sống, nhìn phấn hoa rải trắng gần hết mặt hồ, ai mà bị dị ứng gặp phấn hoa này cố bò về. Gặp lại Ma Chép mới vẫn ngưỡng mộ đồ chơi của nó...
- Dính mấy em rồi?
- Hôm nay Chép ăn chậm, được mỗi một con!
- Ừ! Có ngày này ngày kia...
Bỗng đằng xa có tiếng ới gọi...
- Qua đây ngồi câu nè!
- Mới ra à!
- Ừ!
- Hôm nọ ngồi lại được thêm mấy em..
- Hai, sao hôm nay ko lôi cần dài ra chơi.
- Cái lưng đang hành...
Nhìn thêm một thằng đang hì hục set đồ ra, cũng chẳng thua kém thằng kia...Nửa tiếng sau nó xả hơn 6 tô pellet, 5 quả mồi xả to bằng trái bưởi diễn Hà Nội.
- Mày xả như thế! Tao câu con gì...?
- Hehe!
- Lão chơi cần ngắn, câu cá trắng...?
- Thử nhìn lại đoạn đao này xem, cũng để dùng câu Chép đấy!
- Hớ hớ!
Gần tiếng cả hồ, chả có ma nào lên cá, nhìn ổ nó chu choa toàn tăm bé nổi, lâu lâu phao nó tụt rồi lại bềnh....Còn cái phao mình chả đá động gì tới!
- Tăm thế kia mà vẫn chưa chạm...
- Lúc kia, lúc này...Hehe! Lắm khi câu hay không bằng ngày hên...
- Dính à!
- Chả lẽ đùa!
- Chép nhỏ!
- Ừ!
Từ từ nó lao vô bờ rồi bỗng dưng nó bắn tít ra ngoài...
- Cho nó quay đầu vào...
- Cần ngắn nó lôi hết cả cái sợi thun, quay thế nào là thế nào...
- Hí hí!
- Cho mày cười...
Cầm cự hơn mười phút vẫn chưa thấy hình bóng nó đâu, hết đổ bờ rồi lại phóng tít ra ngoài...
- Cương mạnh vô, kéo nó lên bờ...
- Xúi dại! Cước 18-xăng dem, lưỡi 10 không ngạnh.
Biết không phải Chép củ, hơn mười phút thêm chửa thấy nó đâu, cứ như diều gặp gió, đang tập trung để nhìn mặt nó, cả đám sau lưng cứ chế giễu mình...
- Còn thêm hai tiếng rưỡi nữa cửa hồ sẽ đóng...
- Papa! Sao cái cần ông này không có máy quay
Nó vẫn chưa đuối sức, dòng gần 30 phút chửa thấy mặt, cánh tay đang rã rời, sắp buông lỏng, thôi thế là xong....


Bỗng dưng nhìn cái đuôi nó trồi lên to như...Ối giời! Nhìn thấy nó rồi, nói gì thì nói cơn đau lưng lúc này mà tái phát gặp phải hàng khủng quên mẹ nó ngay...
- Ơ kìa! Sao lại xúc vợt như thế, hãy để đấy tôi lái nó vô...


Nó vẫn chưa mệt và biết mặt nó rồi, phát này thả diều cho đến lúc nằm phơi luôn...
Gần như là sau 40 phút nó đuối dần, nhìn cái lưng dài thòn, nấp nó ngoi đầu lên, sau đó nó trổi lên cái đầu to và thân mình dài tổ trảng lướt nhẹ vô cái vợt!

1 nhận xét: