Vietnam Fishing Passion

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

Liêu trai chuyện cần thủ tập 1


Liêu trai chuyện cần thủ


Gửi các bác, các anh, các em
Dạo này nhà em thỉnh thoảng câu tối, những lúc ngồi không ngắm phao, chợt ngẫu hứng, mấy đêm ngồi gõ bàn phím, viết ra câu chuyện này, gửi mọi người đọc cho vui. Một số tình tiết trong truyện dựa trên sự kiện có thật.

OAN HỒN HỒ CÂU

Phần 1: Gặp mặt

Đã khá lâu rồi hôm nay Hùng mới nán lại câu tối. Cũng bởi gần đây móm nhiều quá, từ sáng tới giờ mới được mấy con rô, mấy con trôi dòi, tâm trạng không vui, Hùng ngại về nhà. Thời gian gần đây công việc ở xưởng ít quá, thỉnh thoảng có đơn hàng cũng chỉ đủ chi phí duy trì, Hùng buồn mà mọi người cũng lo lắng. Thời buổi kinh tế khó khăn, hồi trước còn dám câu hồ tính ca, dám mua ổ mồi, dần dần hồ một trăm, rồi năm mươi nghìn cả ngày, thính bã thì cũng lúi húi tự ủ. Những buổi câu móm, về nhà, nhìn mặt vợ lạnh tanh, Hùng càng nặng lòng. Đêm dậy pha sữa cho con, cầm hộp sữa nhẹ tênh, chừng chỉ còn vài muỗng, Hùng chỉ dám nén tiếng thở dài. Nhưng chót vướng vào cái thú giời đày, không thể bỏ được, thôi đành cố hạn chế, tiết kiệm thôi.
Mê vẽ vời từ nhỏ, học xong lớp 12, Hùng đi làm thêm rồi ôn thi, đỗ vào trường mỹ thuật. Ra trường, sau một năm làm thuê, Hùng mở xưởng tranh. Công việc những năm đầu cũng thuận lợi lắm, dần dần, kinh tế khó khăn, mức độ cạnh tranh lớn hơn, xưởng Hùng dần dần trầm xuống. Vợ Hùng học cùng lớp mỹ thuật ngày xưa, sóng gió yêu đương bẩy năm trời, hai người cũng đến được với nhau. Cậu con trai đầu lòng cũng được gần 10 tháng tuổi rồi. Nhưng có lẽ, phần vì công việc khó khăn, tiền kiếm được thì ít mà chi tiêu thì nhiều, hai vợ chồng thường nhìn nhau lo lắng. Những ngày ở nhà, bức bí Hùng lại bỏ ra hồ. Vợ lại cười: Ba Su lại đi thả tiền xuống hồ đấy… Có lẽ khoảng cách vợ chồng cũng xa dần.
Đêm nay, thời tiết đầu thu nên hơi lành lạnh. Bầu trời u ám. Hồ câu nằm giữa cánh đồng, hoang vắng nhưng phần vì mê câu, phần vì nặng lòng nên Hùng cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Vả lại, ngay từ hồi còn học cấp 3, vì mê bắt cá mà Hùng kéo vó cả đêm ở con mương liền kề bãi tha ma, thế mà ham quá, quên cả sợ. Hồ này nhỏ hẹp nhưng khá dài, ngồi bờ bên này, nhìn sang bờ bên kia cũng chỉ khoảng ba chục mét. Im ắng quá, thỉnh thoảng chỉ có tiếng cá bọp bọp góc nào đó, xen lẫn tiếng dế, tiếng ếch nhái trên ruộng lúa. Ngó điện thoại, gần mười giờ rồi mà chưa tỳ phát nào, chà, chẳng lẽ lại móm nữa… Nhìn mãi cái đốm đèn xanh cũng mệt mắt, Hùng buông cần, đưa tay chống sau lưng, ngước đầu lên.
Á ! Cái….- Hùng khụy tay, đổ người xuống bãi cỏ. Phía bờ hồ bên kia, có ai…
Toàn thân Hùng như cục nước đá, cứng lạnh lại, rồi run run tan chảy. Hùng há hốc mồm, đôi mắt giương to, là một cô gái. Đúng rồi ! Một cô gái xõa tóc, mặc áo trắng. Nhưng, sao cô ta lại lội xuống hồ ?! Trời, nước ngập đến bụng, đến ngực rồi !
Này, này, cái cô kia! Này! – Hùng bất chợt kêu to.
Mặc lời Hùng quát, cô gái vẫn từ từ tiến dần ra giữa hồ. Chiếc áo trắng đã dần dần chìm dần, nước đã đến cổ, lên đến tóc.
Hùng bất giác đứng phắt dậy, nhảy ùm xuống nước. Mình phải cứu, cứu ngay cô ấy! Nhưng, Hùng cố đạp chân, vươn tay ra thì dường như có gì nặng nặng đè xuống. Càng vùng vẫy, Hùng càng thấy mình như đang chìm xuống… Thôi chết, mình không biết bơi. Tiếng quẫy đạp nước nhẹ dần, lặng dần…Rồi mặt hồ chỉ còn gợn gợn sóng…
Hùng giật mình mở mắt, tiếng điện thoại đổ chuông. Vớ ngay cái điện thoại đang sáng màn hình, a lô.
- Chồng à, sao chưa về, sắp về chưa? Gần 11 giờ rồi đấy ! – Tiếng vợ gọi
- À, ừ, ừ, anh đang dọn đồ đây…
Buông cái điện thoại xuống, Hùng ngơ ngác ngó quanh. Chỉ có màn đêm, chỉ có tiếng dế, tiếng ếch nhái và mặt hồ lặng lặng. Hùng nhìn tay, nhìn chân, toàn thân Hùng ướt sũng, nước đang chảy ròng ròng xuống cổ tay, từ tóc xuống mặt. Thế này là thế nào? Giật mình, Hùng vội vàng bật đèn, vớ ngay cái cần, quấn nhanh. Oái- Cái gì nặng nặng thế này, ui, nó kéo. Cái máy rít lên, cước ra vù vù, một vệt sóng nước lao ra giữa hồ. Cá, dính cá rồi ! Con này chắc to, nặng thật ! Phút chốc Hùng quên hết mọi chuyện, trong lòng chỉ rộn ràng sung sướng, nóng lòng nhìn thấy cá củ. Con cá kéo qua kéo lại ngoài xa rồi bất chợt đổ bờ. Hùng vội khóa thêm máy, quấn nhanh. Đây rồi! Một em trôi trắng bềnh lên. Ui chu choa, con này phải 4 cân ! Hùng đưa vợt, em nó ngoan ngoãn nằm im, cái miệng chọp chọp yêu thế!
Bất chợt cơn gió lướt tới, cảm giác như ai vuốt nhẹ sống lưng, Hùng khẽ rùng mình vội vàng dọn đồ. Phi xe ra khỏi đoạn đường ruộng, lên đường nhựa, Hùng chợt ngoái nhìn về phía hồ, hình như có cái gì đó.
Leo lên giường, đầu Hùng cứ mông lung. Bé Su đã ngủ say, nhìn con, Hùng mỉm cười.

Phần 2: Gặp lại

Hùng mở mắt, nắng đã tràn qua cửa sổ. Úi chà, đã 9 giờ rồi à. Lồm cồm bò dậy, Hùng dụi mắt. Bất chợt đầu Hùng mông lung… đêm qua…
Lững thững xuống nhà, mẹ đang mổ cá. 
- Sao đêm qua con về muộn thế?!
- Dạ, con câu cố…
- Con trôi được 4 cân đấy – Mẹ Hùng vui vẻ
Hai mẹ con Su đang chơi đùa. Hùng nhìn vợ con khẽ mỉm cười. Vợ nhìn Hùng trân trân
- Sao hôm qua anh gọi mà không nói gì? Làm em tưởng có chuyện gì
- Anh gọi? Lúc mấy giờ vậy em?
- Thì lúc gần 11 giờ ấy, em thấy anh im lặng rồi tắt máy, em vội gọi lại ngay thì anh bắt máy đấy !
- Sao…? – Hùng giật mình
- Có chuyện gì à anh? Hôm qua anh còn ngủ mơ nữa, nói cái gì… như là gặp lại gì gì ấy.
- Ơ, à, chắc tại anh mệt quá thôi. Không có gì… Con sáng nay ăn được nhiều cháo không em?
Thế này là thế nào? Cô gái đó đâu? Là ai? Mà rõ ràng mình nhảy xuống hồ mà… Sao nhỉ? Sao mình lại lên bờ được ?.... Mà cái điện thoại, xuống nước rồi mà, hình như mình vẫn để trong túi lúc nhảy xuống… Sao mình gọi được cho vợ nhỉ? Ui, điên hết cả đầu…Hùng vò tóc. Mà con cá nữa, sao nó lại mắc vào lưỡi, à chắc nó vào mò ốc. Nhưng kể cũng lạ…Hùng cứ miên man với bao câu hỏi. Đầu anh đau nhức, thấy ớn ớn, mà mồ hôi lại cứ ra ròng ròng.
- Chồng ơi! Có sao không? Sao mà lâu thế? – Tiếng vợ ngoài cửa
Chết! Mình đi vệ sinh mà, quên mất! Hùng lững thững bước ra. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chồng, vợ Hùng chẹp miệng: Anh sốt rồi đây này, chắc bị cảm rồi. Thôi anh lên phòng nghỉ đi, lát em đi chợ mua thuốc cho. Hùng ậm ừ rồi nhấc từng bước lên cầu thang. May mà hôm nay là chủ nhật nên vợ ở nhà chăm cho.
Hùng giật mình mở mắt, Su Su đang toét miệng nhìn ba. Ba ơi! Ba dậy ăn cơm rồi uống thuốc, ba mau khỏi ốm để chơi với Su – Giọng vợ Hùng dịu ngọt. Hùng nhìn vợ, nhìn con mỉm cười. Vừa rồi, Hùng có giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ Hùng thấy thấp thoáng một người con gái, Hùng chỉ nhớ là cô ấy rất trẻ, nụ cười rạng rỡ, mặc một chiếc váy trắng thật đẹp. Cô ấy bay đến gần Hùng, mờ mờ sương khói, khi Hùng vừa chạm vào tay cô ấy, giật mình, sao tay cô ấy lạnh thế…
Sau khi ăn cơm, uống thuốc, Hùng thấy đỡ hơn nhiều. Hùng không dám nói chuyện tối qua cho vợ biết, phần vì nhiều điều khó hiểu, không biết giải thích thế nào, phần vị sợ vợ ghen.
Sáng thứ hai Hùng có cuộc hẹn nên qua xưởng. Xong việc trên đường về, tiện Hùng rẽ vào hồ. Hôm nay có mấy bác già đang câu, thời tiết oi oi nên cũng ít chạm. Hùng chậm chậm lại gần chỗ ngồi tối hôm trước. Không có gì cả, ngoài trừ một vệt cỏ rạp xuống, từ mép hồ vào hơn 1 m, cỏ còn ẩm ẩm, dường như có cái gì được kéo từ hồ lên bờ… À, hay là…
- Tối nay anh đi câu, em nhé. Cu Tuấn cứ rủ mãi, anh hứa sẽ về sớm sớm. Hì
- Tùy ba Su thôi, thích thì cứ đi – Vợ hờn hờn.
Kệ thôi, tối nay mình phải quay lại, nếu đúng là…thì…Ăn vội vàng bát cơm, Hùng xách đồ nghề lên xe, mặc vợ lườm lườm. Su thì cũng đang ngủ ngon rồi. Ném vội quả thính, căn chỉnh phao xong, Hùng gác cần lên thanh chống, ngồi nhìn ra hồ. Đêm nay bóng trăng mờ mờ, nhợt nhợt chút ánh sáng lạnh lạnh xuống mặt nước. Thỉnh thoảng nổi cơn gió, sóng gợn gợn, cái đèn phao xanh lắc lắc, dập dềnh. Thỉnh thoảng Hùng nhìn phao rồi lại ngước lên nhìn sang bên bờ. Không biết tối nay… Bất chợt cái đèn xanh nhòa xuống, Hùng vẩy đầu cần, nhẹ tênh. Vừa đặt vào ổ, cái đèn xanh lại từ từ đi xuống, Hùng vội giật mạnh chút, cái lục văng lên khỏi mặt nước. Quái, tỳ đẹp thế mà! Đang phân vân thì cái đèn lại từ từ lún xuống, Hùng vẩy mạnh đầu cần, đóng rồi, nhưng sao như đóng vào bao tải, cong đầu cần, mà không chạy, chỉ kéo sang trái rồi lại sang phải, dúi sâu xuống, Hùng ghì cần, bỗng bưng, cái lục bay lên, ui giời, xiên mỗi con thiểu. Thế là thế nào nhỉ?!
Cá mú gì thế, bực mình. Căn vào ổ, Hùng buông cần, gác lên thanh chống. Bỗng tiếng máy rít lên, rẽ sóng lao ra, dính cá rồi! Chạy lòng vòng chút rồi nó cũng phải ra mặt, một em chép hơn cân. Có thế chứ! Hùng vui vẻ. Vừa thả cá vào rọ xong thì chợt con gió ùa tới, bám vào người Hùng, cảm giác kinh kinh. Hùng vội ngước lên. Ui giời, một cô gái đang đứng cách Hùng có mấy bước chân, nở nụ cười nhìn anh. 
- Cô…Bạn..bạn là aiii…?! – Hùng lắp bắp.
- Em là bạn của anh. Hii – Cô gái khẽ cười, bước chân tiến lại Hùng.
Hùng vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhìn trân trân vào cô gái. Cô gái tiến lại sát Hùng, nở một nụ cười… phải nói thế nào nhỉ, nụ cười làm phút giây tim Hùng như ngừng đập, rồi bỗng nó thình thịch như nhảy cẫng lên. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên Hùng. Một cô gái rất trẻ. Cô gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, à không rất trắng mịn. Đôi mắt cô gái long lanh, như ướt lệ. Đôi môi hồng nhỏ xinh, cứ nhìn Hùng mỉm cười.
- Bạn là…? - Hùng ngượng ngùng
- Em là Mai Hương, người gặp anh tối hôm trước đó.
- Sao? Là…là…em…?! Hùng tròn mắt thốt lên.
- Vậy… em đã… em là người đã vớt anh khỏi chết đuối, phải không?
- Vâng… - Mai Hương khẽ cúi mặt.
- Ôi! Cảm ơn em! Cảm ơn em, nếu không có em thì anh đã… may quá!
- Không, anh ạ! Người phải nói cảm ơn là em, chính anh đã cứu em…
- Sao??? Anh… anh có biết bơi đâu, mà sao lúc đó em lại…
- Dạ… tại em… chuyện dài dòng lắm, anh ạ…mà thôi, để từ từ rồi em sẽ kể anh nghe. Bây giờ cũng muộn muộn rồi, anh về kẻo chị nhà mong.
- À, nhưng… ừ…
- Hii, Mai Hương khẽ cười – Anh cứ về đi, mình còn gặp lại mà. Buổi tối em hay ra đây dạo. Nhà em ngay ở đằng kia. 
Hùng nhìn theo hướng tay Mai Hương chỉ, xa xa phía cuối đường bờ hồ bên kia thấp thoáng ánh đèn.
- À, mà anh câu được mỗi con chép phải không? Hay anh ngồi câu thêm chút xíu, có khi lại được con cá to hơn.
- Ơ, sao em biết? mà thôi, cá nhà ăn vẫn chưa hết. Gặp lại em, ân nhân là anh vui lắm rồi. Cảm ơn em nhiều lắm.
- Hii, thôi anh thu đồ đi, em về trước nhé, không bố mẹ em lại la. Em về đây nhé. – Dứt lời cô bé quay bước. Hùng mỉm cười nhìn theo.
- Tối mai anh nhé! Hiii – Giọng cô bé thật dễ thương.
Hùng bâng khuâng giấy lát rồi bất chợt sực nhớ, vội thu cần. Vừa quấn cước, vừa nhìn sang bên bờ, cô bé đã đi khuất rồi. Lên đến đường nhựa, Hùng nhìn lại phía hồ, lạ vẫn cái cảm giác như hôm trước, như có ai đó….
Nằm xuống rồi, dù muộn muộn mà Hùng vẫn bâng quơ. Vậy là đã khá rõ, nhưng… sao…Hùng thiếp đi.

Phần 3: Mối hận

Trên đường đi làm, trong đầu Hùng cứ quẩn quanh nghĩ đến buổi tối nay, anh làm sao mà ra hồ gặp Mai Hương đây?. Vừa tối qua đã đi câu rồi, mà… sao lòng mình lại cứ mong mong thế này. Trên đường chiều về, đoạn qua hồ câu, Hùng chợt nhớ ra có thằng bạn ở gần đây, thằng Tài, lâu lâu rồi chưa ngồi với nó, à hay là tối nay… Hùng vội táp xe vào lề đường, rút điện thoại ra gọi. Vừa buông bát đũa thì tiếng điện thoại của Hùng reo, Hùng đã cố ý để điện thoại gần chỗ vợ, anh bế Su lảng ra ngoài cổng vờ hóng gió. Anh ơi – Tiếng vợ Hùng gọi – Anh Tài nhắn là có việc muốn bàn bạc với anh, anh gọi lại cho anh ấy đi. 
Hùng mừng lắm, đúng kế hoạch, anh vẫn tỉnh bơ: ừ, lát anh gọi. Đợi vợ rửa bát xong bế con, Hùng liền gọi lại cho thằng bạn quý. Thế là Hùng ung dung ra khỏi nhà mà vợ không nhăn nhó gì. Anh lao xe đi, lòng khấp khởi mừng thầm sắp được gặp Mai Hương. Vẫn quán cà phê góc đường, bước vào, anh đã thấy thằng bạn ngồi bàn chỗ cửa sổ.
- Dạo này ông thế nào? Trông có vẻ hom hem thế? Làm nhiều hay bị vợ “bắt lao động” nhiều quá, hử ! – Tài ha hả.
- Đâu có gì! Đang đói đây. Tính đi xin ông đây – Hùng mỉm cười nhìn thằng bạn
- Úi dào, tưởng gì, cần thì cứ nói, tao giúp ít cho. Tiền thì đây không thiếu, chỉ thiếu gái thôi – Tài lại cười phá lên.
- Phét ! Cao ráo như ông, lại có tiền, thiếu gì các em chạy theo. Mà tôi nghe nói ông đang yêu cô nào tin lắm mà.
- Bỏ rồi! Kể cũng tiếc tiếc… chẹp, mà tao đang có cô ngon hơn rồi ! Ha ha
- Ông cứ như thế ! Bao cô rồi, đào hoa vừa thôi, không có ngày lại ế già.
Nhấp ngụm cà phê, Hùng nhìn ra cửa sổ, con đường chưa khuya mà cũng vắng vắng, ánh đèn hất bóng mấy cây xà cừ đổ xuống mặt đường, đen đen, vàng vàng, nhợt nhạt.
- Mà hôm nay có vụ gì mà ông lén lút trốn vợ thế, khai ra mau!
- À, ờ, thôi, để lúc khác tôi kể. Ông giữ bí mật dùm tôi. 
Hùng liếc điện thoại – Thôi, cũng đến lúc tôi đi rồi, cảm ơn ông nhé, mấy hôm nữa gặp, ông ngồi một mình nhé – dứt lời, Hùng đứng dậy.
- Thôi đi đi, để đó tao trả cho, nhớ xong việc thì trả ơn tao sau cũng được, ha ha.
Chiếc xe lại rẽ vào con đường bờ ruộng quen thuộc. Hùng đi lại bờ cỏ cũ, sải tạm chiếc áo mưa. Đêm nay xấu trời, u ám. Mặt hồ khẽ lay sóng, bỗng từ bên bờ bên kia, có cái gì đen đen nổi, dần dần trôi về phía Hùng ngồi. Anh thấy lạnh sống lưng. Cái đám đen ấy cứ từ từ tiến lại, Hùng đứng phắt dậy. Ôi,… là đám bèo tây. Phù, thế mà…Bỗng một luồng gió nhẹ thổi đến sau lưng, Hùng bất chợt nổi da gà, anh quay người lại. Là Mai Hương, cô đã bước đến gần sát anh từ bao giờ, hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ, nhìn thật duyên dáng.
- Em chào anh, anh đợi em lâu chưa ? – Giọng Mai Hương thỏ thẻ
- À, anh.. cũng vừa đây thôi.
Hai người ngồi xuống. Im lặng một hồi, Hùng thấy tim mình đập thình thịch. Mặt anh như nóng ran cả lên. Anh liếc sang nhìn Mai Hương. Cô thật trẻ, chắc chỉ khoảng 17 hay 18 tuổi thôi. Mái tóc đen mượt xõa xuống đôi vai nhỏ nhắn, gương mặt dịu hiền, pha chút nỗi buồn phảng phất. Có lẽ ấn tượng nhất là làn da, thật trắng mịn. Hùng chưa thấy da ai trắng như vậy, chắc chỉ trên phim thôi. Một mùi hương thoảng nhẹ…
- Anh hôm nay không câu à? – Giọng Mai Hương cắt ngang những suy nghĩ của Hùng.
- À, anh không. Hôm nay chỉ qua để nói chuyện với em thôi.
- Anh không sợ chị nhà ghen à, hii
- À, ờ… thì…À, mà sao hôm trước…
- Vâng… chuyện dài lắm… Mai Hương bắt đầu kể:
Em quê ở Hải Phòng. Bố em là thuyền trưởng một tàu cá. Năm em lên 10 thì thuyền bố em gặp bão… Em mất bố từ đó. Nhà em chỉ có mỗi mình em, mẹ em là giáo viên. Năm trước em thi đậu vào trường Ngoại ngữ, nhà xa nên em trọ ở trên này, em trọ ngay xóm 4 Ngọc Chi anh ạ…
- Ừ, em có hay về nhà thăm bác không?
- Dạ, cũng thỉnh thoảng anh ạ. Dạo nghỉ hè vừa rồi mẹ em không khỏe, ốm đau suốt, em bỏ làm thêm về chăm mẹ gần một tháng. – Giọng Mai Hương chợt buồn buồn.
Có lẽ vì thế mà hắn phụ bạc em ! – Giọng Mai Hương nghẹn lại.
- Ai, ai vậy em? – Hùng sốt sắng
- Tối hôm rồi… em định bụng tự tử, vì trên đời này ai cần em nữa đâu… - Mai Hương bỗng nức nở.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào em. Đừng khóc, đừng khóc nữa – Hùng bối rối
- Em không sao, không sao đâu – Mai Hương lấy tay gạt nước mắt
- Thời gian em về quê, thằng người yêu em đã phụ em, yêu con bé khác. Khi lên đây, nghe bạn em nói, em không tin. Bạn em chỉ, em đến gặp con bé đó. Ai ngờ nó thẳng thừng thừa nhận, lại còn mỉa mai, xúc phạm em. Em giận quá, lỡ tát nó một cái…Vậy mà anh biết không? Tối hôm sau, cũng tại đây, bờ hồ bên kia, thằng đó dẫn cả con bé đó đến gặp em. Hắn chỉ tay vào mặt em, mắng chửi em, rồi tát em nữa. – Giọng Mai Hương nghiến lại.
- Hắn còn để con bé đó xông vào đánh em… Rồi chúng cười, chúng chế nhạo em, chúng dắt tay nhau bỏ đi, để mặc em ngồi đó… Em hận, em muốn giết chúng. – Đôi mắt Mai Hương ánh lên, sắc lạnh, Hùng rùng mình, một cảm giác thật đáng sợ, cứ như anh đang ngồi cạnh một cô gái điên, một sát nhân tâm thần trong mấy bộ phim kinh dị anh hay xem.
Thấy Hùng tròn mắt, bất động, Mai Hương khẽ cười: - Anh sợ à, hiii
- Em đau đớn lắm! Em đã yêu hắn hết lòng, đã trao hắn tất cả… Mai Hương nghẹn lại.
- Em thấy mình thật vô nghĩa, em không thể chịu đựng được… nên em đã ra hồ. Ngờ đâu gặp anh, anh lao xuống cứu em. Lúc đó em bất ngờ quá, cũng chẳng nghĩ gì nữa, thấy anh cứ chìm dần… em vội lao đến. Cũng may cho anh là em dân biển nhé. Hiii. Cứu anh rồi, em cũng chẳng biết sao nữa… Em lấy điện thoại của anh, gọi cho vợ anh…rồi em về phòng trọ.
Mai Hương ngước cặp mắt long lanh nhìn Hùng, hai giọt nước mắt vẫn còn vương trên má. Bất giác Hùng đưa tay, gạt hai giọt nước ấy, bàn tay anh chợt khựng lại khi ngón tay vừa chạm má Mai Hương, lạnh.
- Em lạnh à… 
- Dạ, không, chỉ một chút thôi ạ…- Mai Hương thỏ thẻ.
Hùng nhìn trân trân vào cô. Giờ đây cô lại là cô gái dịu dàng, yếu đuối. Như có một ma lực nào đó, anh rất muốn vòng tay ôm cô vào lòng, nhưng…có gì đó ngăn anh lại.
- Em đừng đau lòng nữa. Chuyện đã qua, hãy để nó qua em ạ. Mình còn rất trẻ mà. Anh tin còn rất nhiều người con trai tốt sẽ đến với em. Thời gian em nên bình tâm lại. Anh nghĩ, em hãy về nhà mấy ngày, gặp mẹ, gặp bạn bè, ở nhà mình, em sẽ nhẹ lòng hơn.
- Muộn rồi, quá muộn rồi anh ạ. – Giọng Mai Hương chợt trĩu nặng. 
Trái tim em đã ngừng đập, cõi lòng em đã đang tan ra… Giờ đây, muốn về, em cũng không thể về được nữa… Em chẳng còn mặt mũi nào…
- Sao em lại nói thế ! Đừng bi quan quá như vậy em ạ! Mình đâu có lỗi lầm gì đâu em, cái sai của em là đã biết người ta như vậy mà mình vẫn còn cố chấp, day dứt, tự dày vò mình cho khổ tâm. Khi yêu, ai có tâm đều yêu thật lòng, chỉ là… duyên chưa đến. Em hãy cứ sống là chính mình, mở lòng ra, rồi ông trời sẽ không phụ người con gái dịu dàng, chân tình như em đâu.
- Vâng, nhưng… anh không hiểu đâu. Dù sao, em cũng cảm ơn anh Hùng nhiều nhiều lắm. Thôi nào, anh đừng nhìn em tội nghiệp như vậy nữa, kẻo em lại mít ướt bây giờ. Em không sao nữa đâu mà. Nói được với anh, em nhẹ lòng rồi.
Cười lên em xem nào! Ghét ghê! – Mai Hương bẹo má Hùng một cái.
Bốn mắt nhìn nhau. Lòng Hùng lại bất chợt như có ngọn lửa bùng lên, đôi mắt ấy, đôi môi ấy…Hùng vội quay mặt ra phía hồ. Không thể được! – Hùng dặn lòng.
Không gian chợt trở nên im lặng. Bỗng phía cuối trời, một vài vệt sét lấp lóe.
- Hình như trời sắp mưa rồi anh ạ! Anh về đi kẻo mưa lại ốm. Ở đây lúc nữa là Hương không cho anh về với chị nữa đâu, hi hi.
- À, ừ… Em cũng về thôi. Gần 11 giờ rồi. Em về ngủ một giấc thật ngon, đừng suy nghĩ gì nữa nhé. Hay để anh chở về cho nhanh.
- Thôi, không cần đâu ạ. Nhà em ngay đây rồi. 
Thấy Hùng ngần ngừ, Mai Hương đẩy lưng anh. Hùng dù đang bối rối trong lòng nhưng vẫn cảm thấy lạnh lạnh sau lưng. Lạ thật ! Trời đâu có lạnh nhỉ.
Mai Hương đợi Hùng lên xe, nổ máy, cô mới nói với:
- Anh ơi, tối mai…
- À, ừ, anh biết rồi. Tối mai em nhớ mặc thêm áo nhé, trời cũng sang thu rồi. Thôi, anh về đây – Dứt lời, Hùng nổ máy. Tự dưng anh lại muốn lái nhanh xe ra khỏi lúc này.
Đi được một đoạn, Hùng dừng xe ngoảnh lại, không thấy Mai Hương đâu, chỉ một màn đêm lặng lẽ, anh trầm ngâm, rồi bất chợt lên ga.


Phần 4: Vòng tay lạnh

Tay Hùng vẫn cầm bút vẽ, mắt nhìn tranh mẫu nhưng trong lòng lại mơ hồ. Anh đang nghĩ đến Mai Hương, nghĩ đến câu chuyện Mai Hương kể, cũng thật tội cho cô bé, chắc đây là mối tình đầu. Lòng anh chợt xao động, anh mong gặp lại cô, anh nhớ đến đôi mắt ướt lệ, đôi môi nhỏ xinh và giọng nói dịu ngọt, anh thấy tim mình đập mạnh. Nhưng không, anh lại có cảm giác lạnh lạnh, khi anh nghĩ đến khuôn mặt trắng phấn, khi anh vô tình chạm vào Mai Hương, và cuộc hẹn cứ diễn ra ở hồ nước, lạnh lẽo, hoang vắng. Và anh sợ, anh sợ tim mình đang rung động. Anh chợt thở dài…
Ngoài cửa, trời đã tối dần.Hùng ngó điện thoại, đã hơn bẩy giờ rồi. Xếp lại đồ đạc, anh uể oải dắt xe ra cửa, dặn dò cậu thợ mấy việc ngày mai rồi nổ máy. Con đường hằng ngày anh vẫn đi, hơn hai chục cây số nhưng hôm nay sao thấy nó dài thế. Mà Hùng cũng chẳng thể đi nhanh, lòng anh nặng trĩu. Chiếc xe thấp thoáng xiên qua những bóng cây đổ xuống mặt đường. Ánh đèn vàng vàng, nhờ nhạt chiếu xuống, loang loáng, có lẽ trời vừa mưa. Đến gần lối rẽ xuống con đường bờ ruộng, tim anh đập thình thình, anh dừng xe, nhìn về phía hồ. Vẫn một màu mờ mịt, phút do dự, anh quay đầu xe, rẽ xuống. Định bụng gọi về cho vợ, báo về muộn, anh rút điện thoại, nhìn tên A.vợ yêu, anh trầm ngâm, lại thôi. Đang thẫn thờ nhìn mặt nước lăn tăn, loang loáng, Hùng giật mình, quay lại. Mai Hương đã gần ngay sau anh. Mai Hương nhìn anh, nở nụ cười trìu mến.
- Sao em đến gần mà anh lại không biết nhỉ? – Hùng hỏi bâng quơ
- Hi, tại em đi khẽ, nói nhẹ, cười duyên mà.
Hùng quay sang nhìn Mai Hương. Tối nay Mai Hương mặc một bộ váy màu xanh nhạt, quàng một chiếc khăn trắng mỏng, thật nhẹ nhàng, nữ tính. Anh đưa mắt, đôi chân thon gọn, bàn chân nhỏ xinh, đi một đôi giày trắng. Một mùi hương thơm thoang thoảng, dịu ngọt. Anh chợt như bị thôi miên, toàn thân nóng ran, bỗng Mai Hương cất tiếng:
- Coi kìa, hôm nay anh Hùng làm sao mà ngắm Hương kỹ thế, hi hi. Chắc anh Hùng nghĩ Hương xinh gái phải không? Không phải đâu nhé, tại Hương trang điểm đó, với lại trời tối nữa. Chứ nếu ban ngày, anh nhìn thấy chắc ù té chạy thôi. Hi hi
- À, đâu có… - Hùng ngại ngùng quay mặt.
Bỗng điện thoại reo, phá tan sự im lặng của hai người. Là vợ Hùng gọi – à, ừ… anh về muộn chút, em và con cứ ngủ trước đi… Hùng cúp máy, nhìn sang Mai Hương. Đôi mắt cô mở to, nhìn ra mặt nước lặng sóng, anh chợt cảm thấy như mình có lỗi.
- Anh Hùng yêu chị lắm phải không? – Mai Hương khẽ hỏi
- À… - Hùng im lặng, anh thấy nghẹn nghẹn nơi cổ họng.
- Thôi, cũng muộn muộn rồi, chắc anh đói lắm rồi phải không? Tội anh quá ! Anh về đi kẻo lại mệt, mai không đi làm được.
- Đâu có, anh ăn rồi mà, một chút nữa thôi.
- Hi hi, anh Hùng đừng dối em nghe, em biết hết đó. Cái dạ dày của anh đang phản đối kia kìa. Mình về anh nhé.
Thấy Mai Hương đứng dậy, bất giác Hùng nắm lấy bàn tay cô. Tuy cũng cảm thấy lạnh lạnh nhưng anh vẫn nắm rất chặt. Nhưng cảm giác ấy mau chóng tan đi, anh thấy tim mình rộn lên, bàn tay Mai Hương thật mềm mại. Mai Hương ngượng ngùng, khẽ cúi đầu. 
- Anh… Nếu một ngày nào đó anh không còn gặp được em nữa… anh có nhớ đến em nữa không?...
- Anh… anh sẽ nhớ Hương à.
- Vâng, em chỉ sợ, mình sẽ không thể nào nhớ đến anh, em sợ…
Ngay lúc này, Hùng muốn ôm Mai Hương vào lòng, để cô dựa vào vai anh. Nhưng, có một điều gì đó ngăn anh lại, một cảm giác lạnh lạnh, xa xa, tựa hồ như anh và cô mỗi người đứng một bên bờ hồ vậy. Anh chợt lơi tay.
- Mình về thôi anh – Mai Hương giật nhẹ khỏi tay anh, quay lưng.
- Em cho anh số điện thoại đi, để khi đi làm, ban ngày anh vẫn được trò chuyện cùng em.
- Không cần đâu anh, gặp anh là em biết ngày hôm đó anh vui hay buồn mà, còn em lúc nào nhìn thấy anh em cũng vui. Anh cứ đến chỗ này, là em biết ngay mà.
- Ừ - Hùng chợt buồn, nhưng thực sự trong lòng, anh cũng sợ có số của Mai Hương, anh sẽ gọi, sẽ nhắn tin…lỡ ra…
- Tối mai anh mang cần ra câu nhé, hồ này có con cá lớn lắm anh ạ. Thôi em về đây, anh về luôn kẻo muộn. Chúc anh ngủ ngon – Dứt lời, không đợi Hùng trả lời, Mai Hương quay lưng bước nhanh.
Hùng cũng lên xe. Anh chợt cảm thấy lòng trống rỗng, một cảm giác mênh mông, sâu thẳm khó tả, dường như anh nhỏ lại, chơi vơi trong cái khoảng tối đó.
Tắm xong, Hùng ăn vội miếng trứng, uống chút canh rồi lên phòng. Anh không thấy đói, chỉ thấy mình như nhũn ra. Su đã ngủ say, vợ anh nằm quay mặt vào phía tường. Anh lặng lẽ đặt lưng. 


Phần 5: Quà tặng

Đang đánh răng, Hùng nghe tiếng vợ ngoài cửa nói vọng vào.
- Anh ạ, gần đây em cứ thấy anh lạ lạ làm sao… Có chuyện gì à anh?
- Đâu có, em lại nghĩ nhiều rồi
- Tối qua em nằm mơ… Thấy bố về, bố bảo anh phải cẩn thận, đang có một oan hồn nữ theo anh. Em thấy sợ sợ…Hồi vợ chồng mình ở trọ cũng vậy rồi…
- Úi dào, em lại khéo lo, nghĩ lung tung rồi. Làm gì có ma quỷ.
Bố vợ Hùng mất cách đây ba năm do ông lâm bệnh nặng. Ông vốn là một nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình, lúc còn sống, ông yêu quý nhất là cô con gái và Hùng. Ông luôn coi Hùng như học trò, như con cái trong nhà. Thật buồn là ông không được mừng đám cưới của hai đứa, như ý nguyện trước khi mất của ông.
Hồi mới cưới, do hai vợ chồng làm gần nhau nên Hùng thuê một phòng trọ gần xưởng. Thực ra thì đó là một căn nhà ngói cũ rất nhỏ, khoảng hơn 20m2, khép kín. Gần một năm ở đó, vợ chồng Hùng cũng thỉnh thoảng giận nhau, có lần còn nghĩ đến chia tay. Không hiểu sao hồi đó Hùng lại cố chấp, nóng giận đến thế, còn vợ Hùng cũng ngang ngạnh không kém. Một đêm vợ Hùng nằm mơ, bố về báo mộng rằng Hùng đang bị một hồn ma nữ, rất trẻ, người Trung Quốc từ xa xưa ở khu đất này đeo bám, để lâu không tốt, nên chuyển đi nơi khác. Thấy lòng bất an, mấy hôm sau vợ Hùng lén đi xem bói, ai ngờ thầy bói vừa nhìn thấy vợ Hùng đã thốt lên: Chồng cô bị ma nữ theo đuổi rồi. Rồi thầy cũng nói y như giấc mộng hôm trước. Lo sợ nên vợ Hùng nằng nặc đòi chuyển nhà, dù ở đây mọi thứ cũng khá thoải mái, chiều lòng vợ, Hùng chịu dọn đi, chứ thực ra anh cũng chẳng mấy tin mấy điều bói toán đó. Chuyện đã gần 2 năm rồi, hôm nay lại nghe vợ nói thế, Hùng cũng hơi chột dạ. Anh nhìn vợ cười, hôn má Su rồi dắt xe.
Hôm nay ít việc nên Hùng xong sớm. Đường về, lòng anh cứ mông lung. Nhiều lần lòng anh rộn ràng, tim đập mạnh khi nghĩ đến Mai Hương, anh mong, anh muốn… Nhưng ngay lúc ấy, trong tâm trí anh, một cảm giác tội lỗi lại dần đến, anh đã có vợ, có con, đã có gia đình…Hùng thấy nghẹn đắng. Đoạn về qua hồ, nhìn vào thấy có mấy người đang câu, Hùng chợt thấy ngứa ngáy chân tay, anh vội phóng nhanh về nhà. Trộn vội cục thính, lấy đồ, Hùng đi luôn. Thả thính, căn phao đâu đấy, Hùng mới gọi cho vợ, sợ gọi lúc ở nhà vợ lại không cho đi. Chiều nay thời tiết oi bức quá, hết nắng rồi mà mồ hôi cứ vã ra. Ôm cần, lòng anh lại chợt mênh mang, anh nhớ Mai Hương…
Bẩy giờ tối rồi, mấy người cùng câu đã về hết, trơ lại giữa cánh đồng mình Hùng với mặt hồ lặng sóng. Từ chiều đến giờ, Hùng mới được mấy con rô, lại nổ linh, mất chiếc lục mới mua lúc chiều, tiếc đứt ruột. Trời bắt đầu có tý gió, những con sóng lăn tăn, lấp loáng ánh trăng vàng nhạt. Tiếng ếch nhái kêu vang, chắc nay mai sẽ mưa. Hùng đang mơ màng nghĩ đến khuôn mặt dễ thương, xinh xắn như búp bê của Mai Hương thì bất chợt chiếc phao đèn từ từ đi xuống. Hùng vẩy đầu cần. Đầu cần khựng lại, nặng nặng rồi bất chợt tiếng máy rít lên, dính rồi. Con cá đau đớn vòng bên này, lượn bên kia, rồi cũng bềnh lên. Một con trôi đỏ, chắc cũng được 2 kéo, Hùng sướng rơn. Lúc gỡ lục, Hùng ngạc nhiên khi thấy chiếc lục ban chiều của mình đang găm phía đuôi con trôi, mừng thế! Vừa chỉnh lại cho chuẩn ổ thì anh nghe tiếng Mai Hương:
- Anh, anh câu lâu chưa?
Hùng giật mình ngoảnh lại, anh ngỡ ngàng. Tối nay Mai Hương mặc một chiếc váy trắng, mỏng manh, tinh khiết như một thiên thần. Trên khuôn mặt trắng sáng, đôi môi chín đỏ, đôi mắt long lanh nhìn anh – Hùng bỗng run người, anh thấy mặt nóng ran. Chiếc váy rộng cổ, để lộ bờ vai trắng ngần, khuôn ngực thiếu nữ căng tròn, lấp ló sau làn vải mỏng. Một mùi hương thơm dịu. Hùng như bị thôi miên, ngơ ngẩn. Anh chợt giật mình khi Mai Hương ngồi xuống cạnh anh, đôi tay cô vô tình chạm vào tay anh. Hùng thấy ngại ngùng, anh cố quay mặt ra phía hồ.
Hai người im lặng hồi lâu, chợt Mai Hương quay sang hỏi:
- Anh à, nếu lỡ mình chỉ được gặp nhau đêm nay nữa thôi, nếu lỡ ngày mai, ngày sau và mãi mãi về sau, anh không bao giờ gặp lại Mai Hương nữa…
- Em, sao em lại nói thế. Lúc nào em cần, em buồn, anh sẽ đến tìm em mà.
- Em cũng mong được thế lắm, nhưng… - Giọng cô trầm xuống.
- Anh biết không? Từ hôm em gặp chuyện, em đau đớn lắm. Cuộc sống của em lạnh lẽo, cô đơn, em sợ lắm. Em cảm tưởng như thân xác em đang tan ra từng mảnh, từng ngày…Trái tim em đã chết, lòng em chứa đầy hận thù…Thật may mắn cho em, em đã gặp được anh. Em tưởng mình vô nghĩa, mình chẳng là gì nữa cả, vậy mà anh đã lao xuống cứu em, dù không quen biết, dù anh có thể chết…Anh còn hằng đêm ra đây, ngồi nghe em giãi bày… Lòng em biết ơn anh lắm. Khoảnh khắc nào đó, bất chợt em cảm thấy ấm lòng, thấy bớt tủi, bớt cô đơn. Em biết anh đã có gia đình, em biết anh yêu vợ, yêu con anh nhiều lắm… - Giọng Mai Hương chợt nghẹn lại – Nhưng, thực sự em rất muốn được ngả vào lòng anh, được dựa vào vai anh… Em biết là không nên, không tốt, nhưng thực sự… em cũng có là gì nữa đâu...
Nếu thời gian có thể quay lại, nếu khi đó em nghĩ được cuộc sống này còn có những người như anh, rằng em vẫn có thể sống tốt, thì em đã… không dại dột như thế…
Nói đến đây, bất chợt Mai Hương nức nở. Từ nãy giờ nghe Mai Hương nói, Hùng như đông cứng lại, cảm giác tê tái lan khắp da thịt. Giờ đây, anh như pho tượng đá, trơ trơ, lạnh ngắt. Không hiểu sao, anh không thể nào nhấc đôi tay lên. Có lẽ lúc này, mặc cảm tội lỗi đã lớn hơn, đã choáng hết trái tim anh rồi.
Mai Hương gục mặt xuống đầu gối, còn Hùng chỉ biết lặng lẽ nhìn ra đêm tối xa xăm.
Một lúc lâu sau, anh không nghe thấy tiếng thút thít nữa, anh quay sang, Mai Hương cũng ngước lên nhìn anh.
- Em xin lỗi, em xin lỗi đã làm anh Hùng bận lòng, khiến anh khó xử. Thực tâm, em không muốn vậy đâu, chỉ là… Thời gian…
- Em đừng nói gì nữa, đừng nghĩ gì nữa, em nhé – Hùng đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt còn đang lăn trên gò má cô.
- Tất cả là duyên, là số thôi em à. Cũng có cả kiếp này, kiếp sau nữa… Thôi, mình cứ vui, cứ sống hết thời gian mình còn có được. Ngày hôm nay rồi cũng mau chóng thành quá khứ của ngày mai thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, em nhé.
- Vâng, em biết rồi. Cảm ơn anh… Thực lòng, Hương cảm ơn anh nhiều lắm. Trước khi gặp anh, lòng em đầy thù hận…Nhưng giờ đây, em nghĩ mỗi người đều có một số phận rồi, bây giờ em có làm gì đi chăng nữa, mọi thứ cũng chẳng thể quay lại như lúc đầu…Thôi thì, mình buông tay, mình chịu ra đi cho thanh thản anh ạ…- Mai Hương bỗng thở dài, im lặng.
- À, dạo này em cũng đỡ buồn hơn, ban ngày em có cậu em con bác chủ nhà, hay chạy sang chơi, nhóc mới học lớp 7, ngoan hiền lắm anh ạ, có nó làm bạn em cũng bớt lạnh lẽo. Ban đêm thì em có anh Hùng, hi hi.
Hùng khẽ thở dài. Đêm nay, sao bỗng nặng nề đến thế! Chợt Mai Hương dúi vào tay anh, một chiếc lắc tay sáng trắng. Hùng cầm lấy, nhìn kỹ, là một chiếc lắc tay, chắc bằng bạc, lạnh lạnh như vừa vớt ra từ dưới nước, giữa những móc vòng là một tấm bạc có khắc hình hai trái tim lồng nhau cùng chữ “ Forever”. Hùng ngạc nhiên – Đây là …?
- Quà em tặng anh đó. Hi hi, em không có món quà nào để cảm ơn anh, chiếc lắc này em đặt định tặng người yêu em, nhưng giờ…, em tặng lại anh, anh đừng chối từ, em buồn, em giận đó.
Ngần ngừ một lúc, nhìn khuôn mặt dễ thương, nũng nịu của Mai Hương, Hùng mỉm cười.
- Tự dưng em lại muốn có dịp về nhà anh, gặp mặt chị nhà, hi hi
- Ôi, vợ anh ghen dữ lắm! Em không sợ sao?
- Hi hi, có mà chị sợ em thì có. Hi hi. 
Mai Hương vớ lấy chiếc cần – Chà cũng nặng ghê anh nhỉ, lần đầu tiên em cầm cần câu máy đó, ở quê chỉ câu cần tre trúc thôi. Mà hồ này anh câu được con cá nào to chưa, hồ này có con cá mè to lắm đó, to nhất hồ luôn, sau đó là con cá chép cũng to lắm.
- Ơ, sao em biết ? – Hùng ngạc nhiên
- À, thì hôm rồi em thấy bác chủ hồ thả xuống, bác ấy bảo thế mà. Biết đâu anh Hùng câu giỏi, lại câu được anh nhỉ, hi hi.
- Mà thôi anh ơi, muộn rồi, em phải về đây. Chắc anh lại chưa ăn tối phải không? Ghét ghê ta, anh chẳng chịu chăm sóc cho mình gì cả.
- À, thì… Hì, lát anh về anh ăn, có sao đâu mà.
Mai Hương xịu mặt, củng nhẹ vào đầu anh. Rồi cô đứng dậy, quay lưng. Đi mấy bước chân, cô quay lại: - Tối mai… Chỉ tối mai nữa, anh nhé…
Hùng nhìn theo. Mai Hương đẹp thật. Dáng người thon gọn, mái tóc dài đen mượt luôn buông xuống, đôi chân thẳng… chắc cao hơn 1m60, Hùng thầm nghĩ. Mai Hương đi rồi, một cảm giác trống vắng lạ thường. Bỗng anh thấy tiếc nuối, những nét gợi cảm của cô dần trở lại, ngơ ngẩn…
Bất chợt đầu đèn phao từ từ lún xuống. Theo phản xạ, Hùng vội nắm cần giật mạnh. Đầu cần khựng lại, như mắc vào bao tải cát vậy, đang chưa biết sao thì cái máy rít lên, cước ra vù vù, bỏng cháy tay, con cá lao ra giữa hồ. Ui trời, dính hàng rồi ! Hùng sung sướng. Con cá vòng sang phải, rồi sang trái, tay Hùng căng cứng, đầu cần uốn cong, anh hơi xiết máy, sợ con cá lao sang bờ bên kia mất. Giằng co khoảng mười lăm phút sau thì bềnh, Hùng vã mồ hôi, anh từ từ quấn cước. Một con mè ta, to quá! Hùng xúc vợt, còn thừa nguyên đoạn đuôi ra ngoài miệng vợt. Thật đã đời ! 
Nhìn điện thoại, chết đã gần 11 giờ rồi, anh vội vã thu cần. Hôm nay thế là vui. Phút chốc anh quên cảm giác buồn buồn, mênh mang hồi nãy.
Về đến nhà, Hùng gọi mọi người dậy, con mè được 8.4 ký. Khiếp thật, đây chắc là con mè to nhất mà Mai Hương vừa nói, thật may mắn.
Lúc đi ngủ, Hùng khẽ bỏ chiếc lắc ra ngắm nghía, anh nhẹ nhàng cất vào tập bản thảo thơ, đặt vào ngăn tủ phía cuối giường. Đặt mình xuống, anh sẽ quay sang nhìn vợ, nhìn Su rồi nhắm mắt, khuôn mặt Mai Hương lại chập chờn…

Phần 6: Báo oán

Hùng giật mình mở mắt, nhìn sang vợ: Có chuyện gì vậy em? Không thấy vợ trả lời, trời, tay em sao lạnh ngắt thế này?! Hùng vội vàng vùng dậy bật đèn. Vợ Hùng mặt trắng nhợt, sợ hãi, tay chân co quắp. Hùng cuống quýt ôm lấy vợ, định lao xuống dưới nhà, anh chợt nghe tiếng vợ lắp bắp: - Em, em…không sao.
Đợi một lúc, vợ Hùng như đã lấy lại được bình tĩnh, chân tay ấm dần, cô nép chặt vào lòng chồng, giọng vẫn còn run run:
- Anh có thấy… gì không…? 
- Không, có chuyện gì vậy em? Sao trông em hoảng sợ vậy? Nói anh nghe xem.
- Vừa nãy, lúc em đang ngủ, chợt em nghe thấy tiếng động như ai đó đang cạy tủ… Em mở mắt, em thấy… - Tay cô bấu chặt lấy tay chồng.
- Em thấy một người ngồi ngay cuối giường… Người ấy như một cô gái, tóc dài, buông xõa… Toàn thân người đó ướt nước, em còn thấy nước đang giỏ từ tóc xuống cái áo trắng… Em sợ lắm, anh ơi !
Bỗng vợ Hùng nghẹn lại, rồi bật khóc. Anh ôm chặt vợ vào lòng.
- Không sao, không có gì đâu mà. Anh đây, có anh đây mà. 
Để trấn an vợ, Hùng ra khỏi giường, bật đèn ngoài hiên, anh ngó quanh. Bỗng như có một luồng gió lạnh từ phòng lướt qua sau lưng Hùng, ra ngoài hiên. Bất giác Hùng quay lại, à, là cánh cửa sổ chưa đóng, có lẽ gió lùa từ vườn vào. Anh trở vào, đóng chặt cửa lại.
- Đó, không có gì đâu em, chắc tại em thần hồn nát thần tính thôi mà.
- Thật mà… Lúc nhìn thấy thế, em sợ quá, muốn gọi anh mà không thể nói được – Giọng cô chợt nghẹn lại.
- Cái đầu cô gái đó… nó từ từ quay ngược lại…- Vợ Hùng ôm chặt lấy Hùng.
- Em thấy cái mặt trắng nhợt, da trên má còn bong ra, như sắp rụng xuống cả miếng, hai mắt hõm sâu, tối đen. Em sợ lắm, muốn nhắm mắt lại mà không làm sao nhắm được. Đúng lúc đó anh hỏi, cái đó từ từ tan mất… Em sợ lắm, anh ơi !
- Không có gì đâu mà, chắc em bị ám ảnh từ giấc mộng hôm trước thôi mà. Hay anh cứ để đèn cho sáng nhé. 
Hùng nằm xuống, vợ anh vẫn ôm chặt lấy anh. Hùng nhìn sang con, Su vẫn đang ngủ ngon lành. Hùng thiếp đi lúc nào không hay.
Anh ơi ! Hôm nay anh có đi làm không? – Hùng dụi mắt, vợ anh đang chuẩn bị đi làm. Nắng đã chiếu vào phòng, gần bẩy giờ rồi. Anh nhìn vợ
- Hôm qua, sau đó em có ngủ được không?
- Em sợ quá, có ngủ được đâu. Mãi gần sáng mới chợp mắt được tý. Nó thật lắm, đến bây giờ em còn sợ đây này.
- Em thì… khéo tưởng tượng – Hùng mỉm cười rồi đi đánh răng.
Đợi vợ đi làm rồi, Hùng ra chợ mua ít ốc, cân cám gà. Anh lại hì hục trộn ổ thính, hôm nay anh làm mồi chép, biết đâu lại bắt được con chép mà Mai Hương nói.
Để Su ở nhà với bà nội, Hùng háo hức ra hồ. Hôm nay mát trời nên đã có mấy người đang ôm cần rồi. May quá chỗ Hùng chưa có ai ngồi. Căn chỉnh chuẩn ổ, anh ôm cần ngồi đợi. Lòng Hùng lại xao động. Không biết bây giờ Mai Hương đang làm gì nhỉ? Cô có nhớ tới anh không? Tự dưng anh lại mong trời mau tối. Gió hiu hiu mát, mặt hồ lăn tăn sóng, vài hạt xốp tung tăng.
Hôm nay mát trời mà cá lại không đi ăn. Trưa rồi mà Hùng mới được con chép gần kg với mấy con trôi dòi. Gác cần lên thanh chống, anh lặng lẽ nhìn ra mặt hồ. Bỗng chợt anh nhớ tới chuyện tối qua vợ anh kể, chắc do ám ảnh giấc mộng thôi, nhưng dù thế nào thì vẫn thấy ớn ớn. Lại mấy tiếng nữa trôi qua mà chỉ vài con rô vào đè phao. Mấy người câu từ sáng đã bỏ về hết, hồ trơ lại mỗi mình Hùng. Anh cũng nản nản, nếu không phải nán lại đợi Mai Hương thì anh cũng về rồi. Anh ngó điện thoại, bảy giờ rồi, lạ thật, từ sáng tới giờ không thấy vợ gọi, chắc vợ đang giận mình rồi. Lòng anh chợt thấy áy náy. Đang mông lung thì điện thoại đổ chuông, là Tài gọi.
- Ông đang ở đâu đấy? Rảnh đi uống cà phê, hôm nay tôi điên đầu quá! Muốn gặp ông nói chuyện cho nguôi ngoai.Thế đang hú hý ở đâu thế ?!
- Hú hý gì, tôi đang câu ở hồ Min, nếu rảnh, chạy qua đây.
- Hồ Min à?...Ừ, để tôi xem.
Đợi hơn nửa tiếng rồi vẫn không thấy Tài ra. Thực lòng thì anh không muốn gặp Tài lúc này, anh lo Mai Hương sẽ ngại. Bỗng đầu đường có chiếc xe máy đang tiến vào hồ. Là Tài, vừa ngồi xuống, Tài liền bật lon bia, đưa cho Hùng.
- Hôm nay tôi mời ông.
- Hôm nay có chuyện gì à, - Hùng ngạc nhiên
- Cũng không có gì, chỉ là tôi bực mình. Cái con tôi đang ôm ấp hằng ngày, ai ngờ nó cắm sừng tôi, thế mới đau chứ. – Tài dốc lon bia.
Chưa uống nhưng sao Hùng cảm thấy lạnh lạnh, rợn rợn. Anh quay sang nhìn thằng bạn.
- Tưởng gì chứ, ông chẳng lừa bao nhiêu cô rồi, giờ cũng phải chịu đòn chứ, để biết cảm giác như nào, ha ha.
- Ời, thì vậy. Tôi cũng định mấy hôm nữa chia tay nó, ai dè, thôi, đỡ mất công nghĩ cớ này nọ. Nhưng dù sao, vẫn thấy cay cú ông ạ.
- Mấy hôm trước, tôi chia tay một con ở đây đấy chứ…- Giọng Tài chợt thoáng buồn. 
- Kể ra cũng tiếc ông ạ, nó ngoan hiền, trắng trẻo, hàng chuẩn luôn. Mỗi tội quê xa, nhà cũng không có điều kiện. Mà nó yêu tôi thật lòng lắm.
- Ông thì… biết người ta tốt thế, sao còn bỏ ? 
- Thì… tại tôi say, chót với con đĩ này, nó làm dữ quá, dọa về mách ông bà già tôi, đành chiều nó, chia tay em này. Cũng định để em nguôi ngoai một thời gian, tôi xin quay lại, chứ nói thật, tôi đá bao con rồi, mỗi em này là tôi thấy tiếc tiếc. Phải công nhận, gái tơ có khác, ha ha.
- Ông cứ thế… Rồi mang tội nợ vào người, có khi ế đến già. Thôi, giờ ông làm ăn ổn định rồi, tìm yêu ai đoàng hoàng rồi tính chuyện gia đình, tôi thấy bố mẹ ông cũng có tuổi rồi.
- Ha ha, tôi đâu dại như ông. Còn chơi được, cứ mái thoải đi. – Tài cười phá lên, rồi ngửa cổ dốc lon bia.
Hùng nhìn thằng bạn ngán ngẩm. Mặt hồ chợt gợn gợn sóng, một cơn gió lạnh lùa qua, Hùng thấy rùng mình. Gần 22h rồi mà chưa thấy Mai Hương… lòng anh chợt trùng xuống…Lẽ nào Mai Hương ra đây thấy có người lạ nên không ra gặp anh?.
Tài một tay cầm cần, một tay vẫn dốc lon bia. Bỗng chiếc phao đèn từ từ đi xuống. Tài vội buông lon bia, hai tay ôm cần giật mạnh. Hùng chợt nghĩ: Nổ linh rồi. Nhưng không, đầu cần díu xuống như mắc vào một cái gì đó nặng.
- Dính rồi, mày ạ ! – Tài reo lên
Cái phao đèn chìm hẳn, chỉ thấy đầu cần cong xuống, dây cước căng cứng, từ từ đi sang phải, rồi sang trái. 
- Đừng khóa máy, lơi lỏng ra tý cho nó chạy
- Tao có khóa máy đâu, nó không chạy đấy chứ!
Tài vừa dứt lời thì con cá lừ lừ kéo cước,tiến dần ra giữa hồ, tiếng máy từ từ rít, đầu cần vẫn căng cứng.
- Con này hàng khủng ông ạ - Tài hổn hển
- Đừng để nó chạy quá sang bờ bên kia, mắc đấy, ông hơi gò vào đi.
Tài tiến thêm mấy bước ra gần sát mép nước, hai tay vẫn ôm cần, gò vào. Bỗng ùm, một tiếng quẫy nước đằng xa, tiếng máy rít mạnh như cháy cước, Hùng nghe thấy tiếng ới một cái, Tài nhảy ùm xuống nước. Tài vùng vẫy, tiến ra, tay vẫn cầm cần. Thoáng bất ngờ, Hùng nghĩ ngay chắc Tài nhảy xuống để gò con cá, anh với vội cây vợt, gọi to:
- Ông cần vợt không? Khó quá thì buông cần để mặc nó chạy!
Không thấy tiếng Tài trả lời, chỉ thấy Tài đang vùng vẫy giữa hồ như đang vật lộn với con cá. Hùng cũng luống cuống không biết làm thế nào, khư khư cầm chiếc vợt. Bỗng… Hùng sững người… Phía sau lưng Tài, một cái gì màu đen đang từ từ nổi lên, lừ lừ nhô dần khỏi mặt nước. Hai cánh tay trắng bợt từ mặt nước từ từ trườn lên lưng Tài…Hùng rụng rời chân tay.
Một…một cô gái…Mái tóc dài xõa, đôi tay trắng bợt, và cái áo trắng, đang từ từ trườn dần lên lưng Tài…lên dần, đôi tay vòng vào cổ, ghì chặt, trườn dần…ngồi lên cổ Tài. Mái tóc đen xõa phủ xuống… Hùng không nhìn thấy Tài đâu nữa, chỉ nghe tiếng đạp nước nhỏ dần, yếu dần… Tài và cái thứ đó từ từ chìm xuống, chìm dần… Hùng giờ như cục nước đá, cứng đờ, lạnh ngắt, đổ vật xuống. Không gian im lặng rợn người.

Phần 7: Cái kết oan nghiệt 

Hùng mở mắt, hốt hoảng nhìn quanh. Là vợ, là mẹ, anh trai, chị dâu, các cháu… đây là..?
- Ôi, anh tỉnh rồi à, may quá! – Là vợ Hùng
- Chú bị cảm ở hồ, bất tỉnh từ đêm qua đến bây giờ, chú thấy sao rồi ?– Anh trai sốt sắng.
Hùng bần thần, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra cửa, bỗng anh giật mình, run người, nép sát vào chân tường. Hình ảnh người con gái tóc xõa ấy hiện lên, anh chợt nghĩ đến Tài. Hùng ôm chặt hai đầu gối, rúm ró, gục xuống bật khóc. Mọi người thấy vậy vội ngồi xuống, vợ Hùng vội ôm chặt lấy chồng. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả nhà lo lắng nhìn Hùng, anh giờ như một kẻ bị loạn trí, như một đứa trẻ đang hoảng loạn. Mọi người trong nhà dừng hết mọi việc, luôn túc trực bên giường, ai cũng mong anh nói điều gì đó. Vợ anh nhìn anh, rồi lại quay đi gạt giọt nước mắt. Bé Su vẫn hồn nhiên, bò đến gần ba, đập đập tay vào ba, miệng nhoẻn cười. 
Trời đã ngả sang chiều tối. Nhìn lên khoảng trời qua cửa sổ, loang lổ màu cam, pha lẫn màu xanh đục, màu xám trắng, phía xa xa lấp lóe ánh chớp. Hùng thấy lòng nặng trĩu, anh nghiến răng, rồi buông tiếng thở dài. Anh quay sang nhìn vợ, rồi lại nhìn Su đang vui đùa với anh chị nhà bác cả, anh gượng mỉm cười. 
- Anh không sao… - Hùng đưa tay vuốt tóc vợ.
Vợ anh gục đầu vào chân anh. Tối nay, cố lắm Hùng mới ăn hết lưng bát cơm, anh thấy nhạt nhẽo, đắng miệng, hạt cơm trắng dẻo hàng ngày, bữa nay ăn như cơm nguội, khô bã. Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn, Hùng thấy Mai Hương, cô mặc một chiếc váy trắng, mỏng manh, dịu dàng. Mai Hương từ khoảng tối đằng xa, bay từ từ đến gần anh, cô đưa tay, Hùng cũng đưa tay đón, nhưng tay hai người chưa chạm được đến nhau thì Mai Hương khựng lại, rồi cô lùi dần, lùi dần như bị ai kéo đi. Mai Hương vẫn đưa tay với về phía anh, anh còn nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi má cô, cô lùi dần, lùi dần vào khoảng tối đó, rồi chỉm hẳn vào bóng tối. Hùng giật mình mở mắt. Anh đờ người, rồi quay sang nhìn vợ, vợ anh vẫn chưa ngủ. Bất giác, Hùng ôm chặt lấy vợ.
Sáng nay Hùng thấy khá hơn, ăn xong bát phở. Hùng ngồi thừ người trên ghế, anh lại nghĩ đến chuyện tối hôm kia, anh nghĩ đến Tài. Trong đầu anh chợt nghĩ… chắc Tài chết rồi. Hùng chợt thấy lạnh người. Anh quay sang hỏi vợ.
- Chuyện tối hôm kia là như nào vậy em, anh không nhớ rõ lắm.
- Anh bảo với em đi câu tối đó. Đến khoảng gần 11 giờ thì em thấy anh gọi, em nghe máy thì nghe giọng một cậu bé, cậu ấy bảo ra ngay hồ, anh bị cảm. Em cùng anh chị vội vàng đi xe ra, thấy anh nằm đó. Toàn thân anh lạnh ngắt. Mọi người định đưa anh đi bệnh viện nhưng cậu bé đó bảo không cần, anh chỉ bị choáng thôi, nên đưa về nhà và không nên để ai biết chuyện này. Cũng lạ là lúc đó em và anh chị đưa anh về nhà luôn, sau này mới nghĩ bất cẩn quá, sao lại nghe lời một thằng bé.
- Thế… thằng bé ấy đâu rồi ?
- Em cũng không rõ nữa, cũng không biết nó bỏ đi lúc nào. Giờ em nghĩ lại, thấy nó cứ lạ lạ sao đó, mặt nó trắng lắm anh ạ.
Hùng trầm ngâm, không biết thằng bé đó có biết chuyện… anh quay sang vợ:
- Em… em có nghe chuyện gì… À, bạn anh có ai gọi cho anh không?
- À… Có anh ạ… Thấy anh mệt nên em không nói…Trưa hôm qua anh Thanh gọi cho anh… - Vợ Hùng ngập ngừng.
- Anh Thanh báo… Anh Tài mất rồi…
Dù cũng nghĩ rằng như thế, dù đã chứng kiến… Nhưng Hùng vẫn thấy lạnh sống lưng, chân tay bủn rủn. Thấy chồng tái nhợt, vợ Hùng hốt hoảng
- Anh sao thế ? Anh mệt à? Để em đưa anh vào nhà nghỉ nhé.
- Không… Anh không sao. Chỉ hơi chóng mặt thôi. Cứ để anh ngồi đây.
- Vâng… Anh Tài bị chết đuối, người ta thấy xác anh nổi sáng hôm qua, ở hồ câu…
Vừa lúc ấy, chị dâu cả phi xe vào sân, giọng chị oang oang:
- Chú Hùng biết gì chưa? Bạn chú chết đuối ở hồ chú vẫn câu đây này, sáng nay đưa lên báo đây này – Tay chị cầm tờ báo vẫy vẫy.
Hùng lặng người. Người anh như nhũn ra, dính chặt vào cái ghế tựa. Vợ Hùng cầm lấy tờ báo. 
Khoảng 6 giờ sáng hôm qua, thứ bảy, mùng 06.09, người dân chạy tập thể dục đã phát hiện hai xác chết nổi tại hồ câu nhà ông Min…Xác nam được xác định là anh Nguyễn Văn Tài…Xác nữ, dù đã đang trong quá trình phân hủy, được xác định là chị Lê Mai Hương, nghi bị mất tích mấy ngày trước – Vừa đọc đến tên Mai Hương, Hùng như chết ngất…
Đặc biệt, hai xác cùng nổi một chỗ, tay chị L.M.Hương nắm chặt cổ tay anh N.V.Tài, tổ giám định phải rất khó khăn mới gỡ được ra, cổ tay anh N.V.Tài bị bầm tím, thắt lại. Theo giám định pháp y, chị L.M.Hương được xác định đã chết vào khoảng thời gian thứ bảy tuần trước, 30.08, nguyên nhân do bị đuối nước. Về phần anh N.V.Tài, giám định nghi ngờ có dấu hiệu xô xát, hành hung trên đầu, mặt, cổ, vai, cánh tay nhưng không để lại dấu vết nào của hung thủ. Nguyên nhân anh Tài bị chết có thể do bị bóp cổ, dìm đầu cho tới chết vào khoảng thời gian tối ngày thứ 6, mùng 05.09…Được biết, hai người đã từng yêu nhau, do mâu thuẫn nên đã chia tay trước đó…
Hiện xác chị L.M.Hương đã được đưa về quê để an táng. Riêng xác anh N.V.Tài, cơ quan pháp y giữ lại, khám nghiệm sâu để tìm ra nguyên nhân cái chết…
Gần một tháng trôi qua, mọi chuyện xảy ra, Hùng đã hiểu rõ. Giờ đây anh không còn cảm thấy sợ nữa, anh chỉ thấy thương cảm cho Mai Hương, một cô gái xinh đẹp, hiền lành, nhưng có lẽ do quá yêu mà cô đã nuôi hận thù…Không biết giờ này, Mai Hương đang ở đâu… Hùng nhìn chiếc lắc tay, thở dài. Cũng nhiều lần anh muốn vứt bỏ đi, nhưng anh lo sợ… dần dần, anh nghĩ rằng đó là chân tình cuối cùng Mai Hương gửi lại cho anh, anh nên trân trọng. Hùng giữ lại, anh cất vào ví, luôn mang theo bên mình. Nhìn Su vui đùa với mẹ, anh thấy ấm lòng, anh thấy mình đã có lỗi với hai mẹ con… Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ kể tất cả cho vợ anh nghe.
Hôm nay trên đường làm về, Hùng rẽ vào hồ. Thấy giữa hồ cắm biển: Hồ sâu – cấm tắm – cấm đánh bắt cá. Hỏi chuyện mấy bác đang đi dạo, sau ngày phát hiện ra sự việc đó, chủ hồ đã không cho câu nữa. Và thời gian trước đó đã có một cậu bé học lớp 7 chết đuối ở đây, cậu bị trượt chân khi vợt cá hộ, người câu là một bác già nên không cứu được, lúc mọi người chạy đến thì đã quá muộn. Nghe thế, Hùng chợt nhớ lại cậu bé vừa rồi… anh thấy lạnh gáy, nhìn ra hồ, lẽ nào….Anh trầm ngâm, chợt Hùng rùng mình khi nghĩ đến Tài, có khi nào…

Hết

by -Hưng tranh kính- Diễn Đàn HFC

0 nhận xét:

Đăng nhận xét