Nắng nhạt, hoa tím.. quên đường lối...
Nhớ hoàng hôn trên đất xưa
Gió dìu hương thơm phẳng phất đâu đây
Thương ai nhạt phôi
Như cánh hoa cuối mùa
Hoa thắm giọt sầu rơi
Người buồn u uất ôm tình sâu
Còn đâu tiếng tiêu mơ màng
Tình như mận chín rụng bên lề...
Nhưng thôi giờ đây nắng tàn phai bên hàng thông, chiếc xe lăn bánh làm tung hàng lá vàng, vi vút lao thẳng tới....
Két.....Két!
- Nó!
- Hello Ma Chép...
- Trả lại ổ cho chúng tôi...
- Đừng có mơ...!
Hôm nay đúng ba buổi, buổi hôm trước nhìn tăm nó nổi làm tôi chết lịm, to như cái lồi...Trớ trêu ẻm vẫy đuôi chào, hôm qua dính cặp Chép Nhí, tối hôm ẻm lại đến chào và tặng cho một nụ hôn to như hoa hướng dương, làm tôi bần thần...Sống chết với cái nắng nhạt chiều nay phải chinh phục được nàng.
Vệt nắng chìm sau rừng cây, bỗng dưng nhìn hai Ma Chép chạy tới cầm vợt.
- Gì đấy...! Hai lão chưa set đồ ra chơi...
- Thấy mày nhao lên tưởng đụng hàng...
- Ôi! Dưới đây còn vài khúm rễ cây bồn bồn chưa nhổ hết, mỗi lần gió tạt lại va vướng.
Tím màu hoa
Áo tím nhuộm tình tôi...
Chợt nhìn mất tăm phao, phất cần... Khực, một nhát! Chiếc cần thằng đứng, hình như lưỡi đóng sâu làm em đau, thêm phần hốt hoảng, em lao một phát, làm tôi nhấc cần chạy theo, hai lão Ma Chép đang trò chuyện cũng giựt mình, đánh thót lên vội vàng nhấc vợt chạy theo. Nhìn bóng em lao về bụi lau đối diện, thế cuộc không cho tôi suy tính, những bước chân bám sát theo, chiếc cần cong víu, sợi thun căng maxi, nhịp tim hỗn loạn, em vẫn dìu kéo tôi tiến tới bụi lau. Chưa hề! Thật không ngờ và tưởng tượng nổi, em đã níu tôi với chiếc cần, thả bước trên 50 thước. Quay lại nhìn hai lão già vẫn hồi hộp đứng cầm vợt chờ mong. Biết không thể nào đánh bật em xoay đầu, em vẫn lao, chiếc cần không thể kềm chế, đến lúc còn chút khoảng cách, gần vài thước bụi lau, tôi dừng bước, khống chế, hết sức mãnh lực lôi kéo của em. Nghe tiếng dậm chân...
- Sao mày không tiến thêm...!
- Lão không nhìn thấy bụi lau Ư....!
- Thì sao...!
- Lão ơi! Cho nhà cháu xin, chẳng thà để xẩy còn hơn gẫy cần....
Sợi thun búng ngược trở lại, như cánh sao đổi ngôi....Tiếng thở dài của hai lão già.
- Mày chơi dây linh bao nhiêu ?
- Hai Nhăm... Ủa! Sao hai lão không set đồ ra chơi...
- Ngắm nhìn mày câu cảm thấy thích...
- Thích thì nhíc...
- Hôm nay gió quá không câu....
Nhìn đăm chiêu!!!
Thấy mà thương....
Sao hôm nay em lại đến... Sớm! Vì sao! Tại sao....!!!! Chả lẽ chúng mình chia tay hôm nay "Bể Ổ".
Không lẽ nào!
Hai buổi em đến với anh...
Trước màn đêm buông mành...
Đầu thu! Tia nắng chiều, lặng chìm nhanh, tôi gắng chờ..Dáng em đang vờn từ đằng xa rồi tiến thẳng đến tôi.
Ôi! Cái nụ hôn đón chào...
Như trăm hoa đua nở..
Chiếc phao khẽ nhịp nhịp, màn đêm đang buông dần, tăm đầu phao, màu sắc bị ánh sáng chiều cuỗm mất, từ xa nhìn đen tối, tụt một phát.
Hả hê....!!!
Không để cho em lao phóng về bụi lau, tối cố dìu em lạng sau bụi cây, gần tuần trà em hết lối chạy thoát...lao về tôi...
Khự!
Làm tôi thót lên..!
Chết chắc rồi cú này em bắm bụi rễ bồn bồn...
May em lại thoát gỡ những mối tình buộc....
Nệm anh đã trải sẵn...
Mời em....!
Ánh mắt ướt sắc...
Da bóng bẩy...
Chiếc áo nâu...
Anh thương, anh ẵm...
- Alô...! Anh quên hẹn tối nay...
- Tối nay....!
- Hồi trưa, anh hữa tối nay đưa em đi nhà hàng...
- Giờ này.....
Cánh hoa tím...
Đừng hờn anh...
Như màu nắng nhạt
Nhé em...
Tâm Trạng
Rừng Lá Thu Phai...Những giai khúc giải phóng tâm hồn..
Chiếc Lá Thu Phai
Về đây đứng ngồi
đường xa quá ngại
để lòng theo chút nắng bên ngoài
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai
"Anh yêu em anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em, anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em, anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì đã yêu rồi, biết nói gì em ơi ..."
Đưa Em Vào Cõi Chết...
Cachepnokill
0 nhận xét:
Đăng nhận xét