SÔNG ĐÀ DISCOVERY
Cơm nước xong, chúng tôi ngồi nghỉ ngơi. Lúc nãy ku Sanh đã thả 1 loạt
lưới rồi, chúng tôi đợi đến tầm chiều để đi nhấc lưới, đêm nay ngủ nghỉ ở
nơi này, phải kiếm đủ cá làm mấy món ngon ngon mới được! Kế hoạch của
chúng tôi là sáng mai mới tiếp tục ngược dòng để đến thượng nguồn cơ mà,
thời gian còn dài, cứ vui chơi đã.
Công việc cho buổi chiều được phân công. Ku Sanh & anh Mươn đi thả
lưới bắt cá. Ku Hừ sẽ lấy...”nỏ” đi săn, nó bảo, sẽ chui rúc vào rừng
Chuối Rừng để kiếm con “MÁY XÚC ĐẤT”. He he, lúc đầu tôi không hiểu đấy
là con gì, mấy anh em cười ầm bảo “CON LỢN RỪNG”, à à...Lợn rừng hay về
ủi rúc ăn mầm chuối mà. Đúng rồi, he he. Còn tôi, tôi ở lại rửa bát,
xoong và ngồi câu cá ở loanh quanh đây.










Quãng 8h hơn thì thằng ku Hừ nó rủ đi bắn Cầy Hương và Sóc. Lúc chiều
nay nó đi đã tăm tia được 1 khe nước có mấy cây sung chín, lũ cầy Hương
& Sóc thích ăn quả này lắm. Cho thằng Sanh ở lán trông cá khô. Còn
chúng tôi lấy thuyền đi ngược lên khoảng 1km để vào khe săn! Thú thực,
đi thuyền trên sông Đà ban ngày đã hãi rồi, đi đêm thế này còn kinh hãi
gấp bội. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có mấy ánh đèn pin của chúng
tôi loang loáng. Tôi ngồi bám chắc mạn thuyền, tôi sợ thực sự, nhỡ
thuyền lật, hoặc lao vào đá thì...bỏ mạng là chắc chắn. Ban ngày còn
nhìn thấy hướng mà bơi, đêm thế này thì...ôi thôi tôi chả dám kể nữa.

Đến nơi, đây là 1 khe nước. 3 anh em chúng tôi tiến sâu vào trong rừng
già, cứ men theo dòng nước mà đi thôi. Vừa đi vừa soi đèn lên các ngọn
cây to, nếu có Cầy Hương, hoặc Sóc trên ngọn, ánh đèn pin dọi vào mắt
chúng là ta phát hiện ra ngay.

Đây đây, ku Hừ nó tinh mắt lắm, kinh nghiệm của 1 kẻ đi săn. Gã ta nhặt
lên 1 quả rừng còn tươi, có vết cắn và ra dấu “IM LẶNG”, nó soi đèn pin
sáng loáng lên ngọn cây ngay trên đầu. Ố ồ, vô số những đốm mắt đỏ trên
ngọn cây, nhưng “Nỏ” chúng tôi mang theo làm sao bắn lên được vị trí
cao như thế. Chúng tôi tắt đèn, ngồi im, rình dưới gốc cây. Đợi 1 lát
xem lũ Cầy Hương kia xuống thấp hơn đã! Ngồi đợi mãi, muỗi cắn chí chết
mà lũ cầy kia chả chịu xuống. Nản quá nên chúng tôi lại hò nhau đi tiếp,
tìm cây khác. Ôi dào, chả có con nào nữa, thôi đi về lán thôi. Lắm muỗi
& vắt quá.

Tôi mượn “nỏ”, bảo ku Hừ chụp cho 1 kiểu làm kỉ niệm. he he, dậy cách chụp ảnh mãi mà nó chụp lỗi như này đây.

Về đến lán, há há, cái thằng ku Sanh này, rượu say, lửa ấm. Nó nằm lăn
còng queo như này mà gáy khò khò mặc kệ cho lũ muỗi đói vo ve như..nhạc
rừng. Lay mãi nó mới thèm dậy, đúng là ăn được ngủ được là tiên, mà
không thành tiên làm sao được khi bốn bề là rừng, là sông, là Tây Bắc
trùng trùng điệp điệp. Phong cảnh nên thơ thế này, ông Tiên mà có thật,
chắc ông cũng phải ghen tị với tụi tôi. he he

Đêm ở vùng thượng nguồn này sương rơi rất nặng hạt, cứ như mưa phùn
vậy. Căng tạm bạt lên để che mưa. Mấy anh em lại hí húi ngồi đun nước
pha chè uống. Thằng Sanh bảo tí bọn em đi thả lưới, sáng mai nhấc, anh
ngủ trước đi, ối giồi ôi! Chúng mày để tao ở đây 1 mình á? Tao sợ ma
lắm! he he, ấy là tôi nói đùa vậy thôi, chứ ở nơi rừng thiêng nước độc
này, sợ nhất ban đêm là rắn độc, hoặc có con gì nó...nhảy ra vồ thì có
mà chạy đằng giời. Cuối cùng thống nhất là Tôi & thằng Hừ ở lán,
sáng sớm mai thằng Hừ cầm “Nỏ” đi săn, còn thằng Sanh & anh Mươn thì
đi thả lưới, lúc nào về thì về.

1 lát sau thì thằng Hừ lăn ra ngủ, gáy
khò khò. 2 anh em kia cũng đi thả lưới. Còn tôi 1 mình vẫn thức, thức để
trông mấy con cá sấy khô, cái món này sấy mất công lắm, tôi cố sấy cho
xong đêm nay! Mấy con cá khô ngon lành này, sẽ mang về HN làm quà cho lũ
trẻ ở nhà. Đêm trong rừng già, tối và hiu quạnh đến phát hoảng, chỉ có
dòng Sông Đà là vẫn cuồn cuộn chảy. Tôi lấy điện thoại ra mở nhạc nghe
cho đỡ buồn, bài nhạc yêu thích được Eagles chơi giữa nơi cô quạnh này,
he he, có lẽ là lần đầu tiên. Ngồi hút thuốc vặt, liên tục chất củi cho
lửa cháy, đến hơn 2h đêm thì cá cũng khô khô rồi. Hôm nay tôi uống hơi
nhiều chè nên tự nhiên giờ lại tỉnh như sáo, chui vào lán nằm mãi không
ngủ được. Văng vẳng tiếng Hoẵng gọi bầy, kêu “tác tác” dọc 2 bên bờ
sông! Ở đây, Nai & Hoẵng thường ra bờ sông uống nước, chúng thích
nhất là tập chung lại các mỏm đá có vị mặn để liếm, anh em ở đây gọi
những chỗ như thế là “MỎ”, ai mà đi săn, cũng thường rình mò ở những
“Mỏ” như này. Thôi, nghĩ lan man cũng chán rồi, ngủ thôi, mai còn nhiều
việc nữa. Ngủ....

Trích bài từ nguồn Hoa Ban Đặc Sản Tây Bắc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét